Cơn gió đầu mùa hạ cũng đủ làm lũy tre đầu làng xạc xào theo cái nóng, những chiếc lá vàng lưu luyến trước khi rời cành còn xoay tít trên không trung mấy vòng rồi mới nhẹ nhàng rơi xuống đất. Gió sà lênh loáng cánh đồng, lúa đang kỳ trổ đòng, mơn man tấm thảm trắng muốt tạo nên từng làn sóng đua nhau cuộn vồng xa tít tắp.
Những khóm lúa đang thai nghén, hứa hẹn một vụ mùa bội thu, đó là thành quả nhà nông sắp đến kỳ thu hoạch. Tôi mê mải trên cánh đồng, những dảnh lúa sớm bung hoa trắng muốt, mùi hương hoa lúa nhè nhẹ lẫn vị bùn làm nên cảm giác nhà quê. Tôi cố hít hà từng hơi thật sâu, cảm nhận điều gì đó thật rất gần...
K hi trái đất chạm một vòng quay tròn đầy, ba trăm sáu lăm ngày năm cũ với bộn bề toan lo đã khép lại phía sau. Ấy là khi tết đến xuân về. Khắc giao thừa linh thiêng trộn rộn bao điều mê đắm. Vị tết lan tỏa trong không gian và lắng đọng cùng thời gian. Tết quê mênh mang hương xuân lộc biếc ngoài thiên nhiên...
“Cô đơn, đi về nhà. Pheeng! Pheeng! Pheeng! Thành công, đi về nhà. Boong Boong Boong!Thất bại, đi về nhà. Mệt quá, đi về nhà…Mung lung, đi về nhà. Chênh vênh đi về...
C
ác bạn thân mến! Với mỗi người một người viết lách có lẽ nguồn cảm hứng là yếu tố vô cùng quan trọng trong sáng tạo. Và sự thực thì chẳng có ai không biết điều này.
Nhưng quan trọng là thời điểm ấy diễn ra khi nào, cảm hứng của chúng ta khởi phát ra sao và bằng cách nào để chúng ta chớp lấy nó.
Vốn liếng và kinh nghiệm văn chương của Hồ Huy không nhiều nhưng trong bài viết ngắn này xin được chia sẻ với các anh chị, các bạn về thời điểm Hồ Huy viết tản văn Sủng Là man dại khèn Mông. Điều đặc biệt như chủ đề đã vừa nói ở trên, đó là cách Hồ Huy đón và chớp lấy nguồn cảm hứng bất chợt này ra sao.Hồ Huy nhớ đây là lần thứ 2 Hồ Huy chia sẻ về chuyện viết văn của mình. Lần đầu thì đã lâu lắm rồi,...
Đ ọc văn của Tống Phước Bảo tôi cảm nhận được chữ TÌNH trong anh rất lớn, vừa chân chất, mộc mạc, sâu lắng, vừa tinh tế nồng nàn yêu thương. Người đọc luôn có cảm giác không muốn dừng, đọc đến cùng vẫn muốn đọc tiếp, cái tài này không phải ai cũng có.
Nhưng trên hết là cách sử dụng từ linh hoạt, phương ngữ đặc trưng vùng...
Vẫn là phong cách quen thuộc của Hồ Huy, ào ạt, ứ tràn, thăng hoa, mãnh liệt, có cảm giác khi viết, anh khó có thể ngồi bình lặng bên bàn, cần mẫn và nhẫn nại. Với giọng văn, hơi văn, khí văn như trước giờ chúng ta vẫn thấy, không chừng tác giả tay cầm điện thoại, tay gõ, bước chân lãng tử bay lượn theo nhịp dặt dìu trùng điệp của xúc cảm, câu chữ…
Hồ Huy có biệt tài tạo tính nhạc cuốn hút, ma mị cho văn chương, tính nhạc ấy có từ các cấu trúc...