Vẫn con đường ta đi về trong những tháng ngày xa. Chầm chậm bước chân, ta tìm về bao ki niệm. Con đường in bóng mẹ, đường níu bước chân cha. Con đường còn ôm biết bao ki niệm của bà con lối xóm cùng anh em họ mạc. Ngày xuân- một ngày xuân thong dong đếm bước, hương chanh thoang thoảng trong chiều nắng nhạt, nắng sưởi ấm hồn ta, ta đi hay ta bay giữa giấc xuân nồng…

Ngày xuân thuở ấy…Khi pháo giao thừa đã giòn vang bốn phía, tiếng cười nói rộn ràng, tiếng bước chân như mang theo tiếng nhạc. Các anh chị thanh niên trong xóm tụ hội cùng nhau đi chúc tết mọi nhà. Đất trời vào xuân, lòng người rộn rã. Tiếng cười nói đã râm ran dưới nhà mự Bích, đoàn đến nhà cái Hương, và tiếng bước chân thật gần, thật gần anh chị đã vào đến nhà tôi. Tiếng chào hỏi tíu tít:
– Cháu chào bác ạ!
– Chào chú mự ạ…!
Mọi người đến đâu cũng rạng ngời nụ cười. Nụ cười đậu trên môi. Ánh cười ngời trên mắt. Tiếng anh Sơn ( con của cậu mự chúng tôi) dõng dạc cất lên:
-Năm mới, chúng cháu chúc gia đình o dượng phát tài phát lộc, cầu được ước thấy, toàn gia bình an và mạnh khoẻ ạ!
Anh vừa dứt lời một tràng pháo tay giòn giã vang lên. Chà, anh Sơn nhà mình nay khác quá. Nhận lời chúc đầu năm lòng tôi hân hoan đến lạ. Cha mẹ tôi vui cười tiếp chuyện, gian nhà nhỏ cứ rộn cả lên. Tôi cứ mong niềm vui này kéo dài thêm mãi.

Sáng mồng một, chị em tôi đi chơi tết ở nhà ông bà nội ngoại. Gia đình tôi có niềm hạnh phúc được ở gần ông bà, các bác và cậu mự, dì dượng…Ngày xuân còn gì vui hơn là được sum vầy. Xuân sang, cây cối đâm chồi, đơm hoa kết trái đó há chẳng phải là niềm vui sum họp hay sao? Cây táo già ngay bên góc sân nhà bác cả quả trĩu cành. Cây mận góc vườn nhà ngoại nở hoa trắng xoá, mấy trái nhỏ xinh xinh đang chào đón gió xuân. Mùa của ấm áp tinh thân đưa bước chân ta rộn ràng khắp lối. Nhớ con đường quê thuở đó, đất đỏ mỗi bận tết về mưa lay phay ngày này qua ngày khác. Cũng làn mưa bụi: “ Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay/ Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy”( Nguyễn Bính) nhưng con đường quê tôi trở nên nhão nhoẹt, trơn trượt. Đi đứng không khéo là… vồ ếch như chơi. Tôi thấy chị Hoa, bác Na, o Bưởi…gánh mâm đi lễ nhà thờ họ mà ngưỡng mộ quá luôn. Trơn thế này mà mọi người vẫn khéo léo bước chân để mâm cỗ an toàn, tiếng trống họ giục giã bước chân, mùi hương trầm thoảng trong gió xuân khiến lòng người an yên, giúp chân người vững bước. Vui nhất là khi mọi người đến đông đủ. Tiếng trống tế rộn ràng vang khắp nơi nơi!

Những ngày xuân, ta không chi được đoàn viên trong tình anh em họ tộc mà chúng tôi còn được rủ nhau đi chúc tết thầy cô giáo. Còn nhớ, ngày xuân năm ấy , chúng tôi học lớp năm, mấy đứa bạn cùng xóm rủ nhau đến thăm cô, người cô chủ nhiệm. Cô rất xinh và hiền hậu. Mồng ba tết, tôi, Hồng, Quang và Đạm cùng nhau đi chúc tết cô giáo của mình. Tôi mang mấy quả đào tiên hái vườn nhà vàng ươm, Hồng mang theo bó chè xanh, Đạm xách mấy quả cam, còn Quang vác theo hai cây mía. Chúng tôi đã đi tết cô như thế đấy. Đường đến nhà cô cách tầm hơn cây số, chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện thật rôm rả, có lúc mệt quá đành dừng lại nghỉ. Rồi cũng đến nhà cô, cô tươi cười đón mấy học trò xóm ngoài. Cô bóc gói kẹo Hải Hà, chúng tôi nhỏm nhẻm nhai mà không biết đĩa kẹo đã vơi tự bao giờ.Tuổi thơ tôi đã có những ngày xuân xôn xao như thế. Dẫu có biết bao năm không về thăm cô được nhưng tình cô vẫn mãi nguyên vẹn trong tôi!

Khi ngày tết đã qua mà ngày rằm chưa tới, vẫn quyến luyến hương xuân quê kiểng, vẫn thòm thèm bát canh rau tập tàng mẹ nấu trong bữa cơm gia đình nhưng ngày trở lại trường đã đến. Mong thời gian trôi chậm lại để ngày lên đường ra phố thị được dài thêm. Mẹ gói bánh chưng, rang thịt lợn để con mang theo về phố. Cha dặn dò con gắng sức học hành và luôn nhắc nhớ con về nền nếp gia phong. Ánh mắt hai em ầng ậng nước khi chị khoác túi lên vai. Ngày xuân con ra phố mang theo cả mối thâm tình và ước mơ một ngày mai tươi sáng.

Ánh nắng xuân đã tràn khắp nẻo. Muốn chầm chậm bước chân trên con đường làng quen thuộc. Bạn bè đã đông đủ để chở con lên bến đợi chuyến xe chiều. Còn đó nỗi niềm chia xa bịn rịn . Nhưng lúc xuân về còn mang theo bao niềm vui mới xôn xao…!
Nay tiết trời xuân, đường làng đã bê tông hoá, hai bên đường muôn hoa khoe sắc. Chị em con lại về bên mái nhà xưa, cha bước vội khi nghe tiếng xe quen thuộc dừng trước cổng nhà. Cất tiếng chào cha yêu kính và đau đáu kiếm tìm hình bóng thân thương của mẹ. Thấp thoáng đâu đây bàn chân mẹ đang nhẹ bước thong dong, phiêu lãng phía trời xa…!

Vương Xoan