“À à ơi…
Nào ngủ đi con, mùa đông đang tới ngoài hiên
Nào ngủ đi con, mùa đông trên cánh bầy chim
Bình yên, bình yên giấc nồng…” (*)

Khoảnh khắc giao mùa, từng cơn gió lành lạnh, vi vút quyện trong lời ru dịu dàng của mẹ, đưa dòng thu tan vào làn Đông huyễn hoặc. Lòng ta bỗng lâng lâng một nỗi niềm không sao tả xiết(?)
Nhớ lắm một sớm Đông sang, khi những chiếc lá vàng thu cuối cùng cựa mình buông xuống nền đất lạnh, trên nền trời xám đục, những cánh chim khắc khoải bay về phương Nam cũng là lúc mẹ ta lục tìm trong rương những chiếc áo sợi, áo bông từ mùa đông năm trước. Trời nắng hanh, mẹ bỏ ra một buổi để ở nhà giặt rũ, phơi phóng cho quần áo sạch sẽ, thơm tho. “ Mùa Đông đang đến ngoài hiên”, hơi ấm của mùa đông sực lên từ hương nắng qua từng lớp sợi, từng lớp mền bông mùa cũ. Con tự hỏi lòng mình tự bao giờ lòng con xao xuyến mỗi khi đông về? Bàn tay mẹ chắt chiu từng khoảnh khắc để yêu thương, để chi chút như cây khắc khoải cựa mình cho dòng nhựa ngọt lặn vào thân cành để chuẩn bị dưỡng nuôi sự sống bừng lên khi xuân tới. Gió đưa đẩy những hạt nắng chênh chao rơi, trộn vào trong gió phấp phới. Gió như thoảng lời ru thân thương:

“Bình yên, bình yên giấc nồng
Dịu êm, dịu êm đóa hồng
Đòng đưa, đòng đưa lá vườn
Ngày mai, ngày mai nắng vàng…” (*)

     Hương hoa, hương nắng như ùa cả vào giấc mơ con xua đi cái lạnh đầu mùa đang đến. Mẹ ru tiếng “bình yên”, tiếng “dịu êm” cho lá hoa “ đòng đưa” bật mầm, khoe sắc, cho giấc mơ con thơm nồng hương lúa, hương cau. Nắng mùa đông đọng từng giọt bâng khuâng trên những cội mai, đào gầy guộc. Nắng hong ấm từng tế bào sự sống bên trong cái màu nâu trầm mốc thếch để thôi thúc những mầm xanh cựa mình vươn dậy!

     Cái hanh hao se lạnh đầu đông như còn thắc thỏm cơn Bấc cuồng dệt hàn Đông mùa trước. Nơi mùa đông đang đến gần là lời ru ướt trong sương lạnh, trong gió se, là lời thương da diết trong mơ màng hơi ấm ngày đông tới. Mẹ gieo những hạt giống thiện lành vào tiếng ru nồng ấm. Sau lưng thềm, xác thu rơi đầy ngõ vắng cho những xao động nhẹ nhàng thiêm thiếp chiêm bao…

     Gói ghém những bộn bề thường nhật, tôi lặng lẽ ngắm nhìn những đọt nắng cuối ngày loang lổ trên tán cây sấu già trước ngõ. Mùa thu đã đi qua nơi đây. Những chiếc lá sấu vàng thanh mảnh đã lìa cành, vương vào quá vãng thẳm sâu trong tận cùng tiếc nuối. Vị sấu chua đằm sâu trong bát canh ngọt lành tháng hạ cho ta tương tư hoài những hương vị đằm thắm quê hương. Nhớ thanh củi ấm mẹ ngồi hong đêm. Hương sắn, hương khoai len vào nỗi nhớ…

Mẹ ơi, cho con gửi mẹ những âm vang lòng con từ miền thẳm sâu của ký ức suốt bốn mùa thu đông xuân hạ. Vẫn vẳng đâu đây lời ru thân thương ấm ngọt hôm nào, neo đậu mãi trong tâm khảm con những âm vang dịu ngọt!

     Con lớn lên từ lời ru của mẹ. Lời ru bốn mùa yêu thương cho con những giấc mơ đẹp lành, thánh thiện! Những giấc mơ yên bình sẽ luôn là điểm tựa của niềm tin, giúp con vượt qua những khúc quanh nghiệt ngã của đời người để trở về với miền bình yên, tươi sáng!
Chiều rơi chầm chậm… Ánh tà dương chạng vạng buông rèm phía đường viền chân trời. Hoàng hôn ngủ lịm trong mây, ủ lửa cho một bình minh rực rỡ sẽ thức dậy vào ngày mai…

Nhất Chi Mai

(*) Thơ Phan Đan