Lâu lắm rồi ta chẳng đợi gió sang mùa, cũng chẳng biết quanh mình mùa thu đang xao xác . Bởi vắng em rồi mùa thu đã khép lại, nắng cứ hanh buồn trên những cánh hoa rơi. Lối cũ xanh rêu cũng chẳng biết chỉ còn ta đứng đợi, muốn tìm chút heo may khi gió thổi sang mùa!
Chiều nay nhìn vạt nắng vàng mơ buông phím xuống nhân gian, ta giật mình. Thu cuối rồi đấy ư? Ừ nhỉ. Những chiếc lá vàng trên cây đung đưa lưu luyến chẳng muốn rời cành. Cơn mưa cũng không còn vội vã, dồn dập khao khát ngàn năm như chờ cơ hội Ô Thước bắc cầu cho Chức Nữ gặp chàng Ngưu. Thỉnh thoảng từng cơn mưa nhỏ rơi dịu dàng như tương tư miền không có nắng. Sợi nắng cũng hiền hòa chợt mơ vàng, chợt khép như đôi mắt thiếu nữ chợt buồn xa xăm. Ừ nhỉ! Thời khắc mùa thu cuối cỏ cây, hoa lá cũng có biết bao điều để nói, để lưu luyến đấy thôi! Mãi đi hoang với những ngày tháng phiêu dạt, ta chợt giật mình giữa lao xao ngày trở gió. Tháng 9 rồi đấy! Ta bâng khuâng nhìn những cánh chim thiên di trên bầu trời mây trắng bay lòng chợt ngậm ngùi.
Ta đã đợi heo may trên nẻo đường xao xác gió. Bàn chân đã đi qua bao mùa giông bão, chợt xốn xang khi mưa ngâu buông xuống như bản giao hưởng bất tận của thiêm diễm tình ngàn năm Chức nữ, Ngưu lang. Ta chẳng có diễm phúc nhớ thương và được nhớ. Chỉ là chút hoang hoải của sắc màu mùa thu tháng 9 , một chút giao cảm với đôi mắt em xanh như nước hồ thu vời vợi, bầu trời xanh mênh mang với mây trắng lang thang rồi đỏng đảnh chợt nắng, chợt mưa. Trong xao xác heo may hương các loài hoa thoảng bay vào tận sâu thẳm kí ức mình. Hương cốm vẫn xanh miên du trong tiềm thức, sợi rơm vàng níu bước chân ta qua từng con ngõ. Khói lam chiều vương vấn lũy tre xanh. Có phải mùa thu mong manh, chợt đến, chợt đi như mộng huyễn? Chẳng phải đâu. Sắc mùa xuân mơn man những chồi xanh yêu kiều trẻ trung cũng đằm sâu trong mắt thu xanh. Chút hanh vàng nồng nàn mùa hạ trong lòng thu xao xác. Chút chớm lạnh mùa đông manh áo khoác heo may trên lối cũ thu về. Phải chăng tinh túy của đất trời của bốn mùa giao hòa đang tụ về mùa thu tháng 9.
Cuộc sống là một bức tranh được làm nên bởi bốn mùa . Đời con người cũng vậy, có hạnh phúc, niềm vui, nỗi buồn, có thành công, thất bại và cả khổ đau. Nhưng hãy quên đi những ưu phiền, ai biết mình sẽ đi qua mấy mùa thu thương nhớ!
Chiều nay ta lại ủ mình trong mùa thu như quả bàng đang chín trước sân trường một thuở. Bao giấc mộng hoang vu chợt trở thành ngày tháng cũ. Để màu nắng chợt buồn rơi giữa vạt mùa thu dang dở ! Vâng! Đã từ lâu giấc mơ chẳng còn gõ cửa, nhưng ta vẫn chập chờn giấc ngủ khi nghe tiếng gọi mùa thu thì thầm trong tiếng mưa rơi ngoài đêm vắng. Lắng trong tiếng mưa vỡ từng mảnh nhớ, ta lại tự hỏi. Đâu giọt mưa của mùa thu ngày ấy đã từng rơi ướt đẫm một cuộc tình?
Trong mênh mang ngẫm ngợi về vòng luân hồi bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, ta chợt nhớ đến những câu thơ của ai đó thay cho lời đưa tiễn tháng 9 yêu thương.
“Phút giao mùa ta đã ước mưa rơi
Để cuốn trôi bao giấc mộng nửa vời
Ơ hay! Nắng? Tiếng rơi chiều rất khác
Vắng em rồi, có phải nắng chơi vơi?”
Tiến Dũng