Có những ngày mùa đông về bất chợt, khe khẽ luồn lách qua ô cửa sổ, mang theo hơi lạnh lành lạnh và một chút u ám của sắc trời xám xịt. Nhìn qua ô cửa, bầu trời phủ kín một màu xám bạc như tấm lụa mỏng bị xé rách từng mảng bởi những cơn gió lạnh khô hanh. Mùa đông hiện diện như một vị khách bất ngờ, không gõ cửa, không đợi chờ ai kịp chuẩn bị.
Ô cửa sổ nhỏ, từ bao giờ đã trở thành góc nhỏ thân quen, nơi tôi lặng lẽ nhìn ra và đón nhận những đổi thay của đất trời. Trên ô cửa ấy, mùa đông vẽ lên những dấu vết riêng của mình: từng giọt sương mai đọng lại như hàng ngàn viên pha lê, phản chiếu ánh sáng yếu ớt của ngày mới, làm tôi chợt nhớ về những kỷ niệm xa xôi, những ký ức đan xen giữa lạnh giá và ấm áp. Cảm giác chạm tay vào lớp kính lạnh buốt ấy cũng lạ lùng như cách mà mùa đông len vào lòng người, rét mướt nhưng cũng ngọt ngào. Tôi ngắm những đường vân sương đọng, như những hoa văn tinh tế được khắc họa bằng bàn tay của thiên nhiên, tạo nên một bức tranh tĩnh lặng mà sâu sắc.
Mùa đông khiến mọi thứ trở nên khác lạ. Dưới ánh sáng yếu ớt qua ô cửa, căn phòng dường như thu mình lại, ấm áp và kín đáo hơn. Những vật dụng đơn sơ cũng khoác lên mình một lớp áo mới, lặng lẽ phản chiếu ánh sáng từ bên ngoài như muốn chia sẻ một chút lạnh giá của đất trời. Ngồi bên cửa sổ, nhấp một ngụm trà ấm, lòng tôi chợt lắng lại. Có những buổi sáng như thế, khi cả thế giới như chậm lại, chỉ còn tôi với dòng suy tư, như một cuộc đối thoại không lời cùng mùa đông.
Mùa đông đôi khi mang đến cảm giác buồn man mác. Nhìn những chiếc lá cuối cùng còn sót lại trên cành cây trơ trụi, lòng tôi chợt dấy lên một nỗi buồn không tên, giống như cảm giác tiếc nuối về một điều gì đã qua mà không bao giờ trở lại. Mùa đông cũng là mùa của chia ly, mùa của những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi và cũng là mùa của sự kết thúc. Những ký ức về mùa đông thường gắn liền với những cơn gió lạnh buốt, những lần bàn tay chạm vào nhau giữa phố đông, hơi thở ấm áp phả vào không gian, nhưng rồi mọi thứ cũng tan biến nhanh như hơi sương buổi sớm.
Tôi nhớ những mùa đông đã qua, những buổi sáng se lạnh cùng gia đình quây quần bên mâm cơm nóng, nghe tiếng cười nói giòn tan trong ngôi nhà nhỏ. Đó là những khoảnh khắc bình yên và giản dị, khiến trái tim như được xoa dịu, ấm áp và an nhiên. Cũng có những mùa đông cô đơn, khi tôi một mình ngồi bên ô cửa, ngắm nhìn dòng người hối hả, từng cặp tình nhân nép vào nhau để chia sẻ cái lạnh. Có lẽ, mùa đông cũng là lúc người ta dễ cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết, khi cái lạnh chạm vào da thịt, khiến ta khao khát một vòng tay, một hơi ấm.
Ô cửa mùa đông là nơi lưu giữ những cung bậc cảm xúc khác nhau, từ niềm vui hân hoan cho đến nỗi buồn man mác. Nó giống như một tấm gương, phản chiếu lại những gì đang diễn ra trong lòng tôi, khiến tôi nhận ra rằng mỗi mùa đông đi qua đều để lại một dấu ấn, một bài học về sự chuyển giao của cuộc sống. Bởi mùa đông không chỉ là mùa của rét mướt, mà còn là mùa của sự chuẩn bị, của chờ đợi cho một sự sống mới đang nảy mầm.
Tôi chợt nhận ra rằng, mùa đông không phải chỉ có lạnh lẽo và cô đơn, mà còn mang trong mình những khoảng lặng cần thiết. Đó là khi con người được dịp quay về bên trong, nhìn lại và trân trọng những điều mình đang có. Những giây phút ngồi bên ô cửa, lắng nghe tiếng gió rít qua khe hở, lặng lẽ ngắm nhìn mùa đông qua từng giọt sương đọng lại, tôi thấy lòng mình bình yên đến lạ. Mùa đông khép lại những ồn ào ngoài kia, mở ra một không gian cho những tâm tư lắng đọng, giúp tôi chiêm nghiệm về cuộc sống, về sự yêu thương và gắn bó.
Đôi khi, tôi thầm cảm ơn mùa đông, vì đã mang đến những ngày tĩnh lặng để tôi có thời gian lắng nghe chính mình. Cuộc sống bộn bề ngoài kia vẫn đang tiếp diễn, nhưng những ngày đông ngồi bên ô cửa, tôi thấy mình như được sống chậm lại, cảm nhận mọi thứ sâu sắc hơn. Mùa đông, dù ngắn ngủi hay dài lâu, vẫn là một khoảng khắc đẹp trong lòng tôi, một nét chấm phá trong bức tranh cuộc đời đầy màu sắc.
Ô cửa mùa đông, là nơi tôi trở về, là nơi lưu giữ những khoảnh khắc đẹp và cả những ký ức buồn. Và tôi biết, dù mùa đông có khắc nghiệt đến đâu, thì nó cũng chỉ là một mùa trong vòng quay bất tận của thời gian. Rồi một ngày, mùa đông sẽ lại nhường chỗ cho mùa xuân, và trên ô cửa ấy, những giọt sương giá sẽ tan chảy, nhường chỗ cho những chồi non lấp ló. Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên những ngày đông đã qua, những kỷ niệm đã từng gắn bó, đã từng làm tôi trưởng thành hơn qua những khoảnh khắc bình yên và sâu lắng.
Mùa đông qua đi, để lại trên ô cửa những dấu vết mờ nhạt của ký ức. Và tôi biết rằng, mùa đông rồi sẽ lại về, mang theo những cơn gió lạnh, những giọt sương mai, và cả những ký ức tưởng như đã ngủ yên.
Nguyễn Thành