ĐÀO THANH THỦY

T

rong vòng tuần hoàn của thời gian, tháng Mười hẹn ta vào mùa thu chín. Ấy là khi hương sắc mùa diệu vợi đã đượm, và cũng là lúc lòng người mềm lại, khẽ rung động trước nhịp chuyển mình tinh tế của đất trời, để lắng nghe, để cảm, để yêu những điều bình dị.

          Tháng Mười về, cõng trên lưng những cơn gió heo may xào xạc. Gió gọi lá bàng se lại, ửng đỏ rồi nghiêng mình rơi trong ráng chiều, đẹp tựa một bức tranh. Gió thầm thì đánh thức muôn loài hoa cúc cựa mình đơm nụ, xòe hoa. Cúc xanh, cúc tím, cúc vàng… Ai yêu tháng Mười mà chẳng yêu hoa cúc? Gió len lỏi giấu hương thu nồng nàn vào cây lá, để chiều nao về trên lối cũ, ta chợt sững lại: “Ồ, thơm quá!” – và ngoảnh tìm, đã thấy chùm hoa sữa lấp ló giữa vòm cây. Gió ủ hương cốm mới thơm lừng mê hoặc. Ơi gói cốm xanh! Ơi gói cốm vàng! Hương cốm gọi về cả một trời kỷ niệm êm đềm bên cha mẹ. Gió tháng Mười như mơ, như tơ, như thơ…

          Gió gọi mây về, gió vờn mây múa, gió xua mây bay, để rồi mây tháng Mười cũng mang sắc màu thật riêng. Trong làn sương sớm chùng chình, những áng mây mỏng tang như dải lụa mềm còn ngái ngủ. Bỗng tiếng “ò…ó…o…” kiêu hãnh của chú gà trống choai xé tan màn sương, đánh thức những tia nắng mai vàng ấm áp. Nắng lên, gió thổi, mây trôi, bầu trời bỗng cao và xanh thẳm lạ kỳ. Đứng giữa lũy tre bến nước quê nhà mà ngắm trời thu lúc này, còn gì tuyệt bằng! Trong cái màu xanh biếc vời vợi ấy, lòng ta bỗng nhẹ bẫng, bình an, tự tại. Trôi đi hết những giận hờn, ganh ghét, những bộn bề lo toan. Chỉ còn lại một màu xanh miên viễn: Thu xanh, trời xanh, đời xanh…

          Tháng Mười đánh thức trong ta những nỗi niềm hoài cảm, để ta yêu hơn, quý hơn những gì đang có. Ta thương dáng mẹ tảo tần bên chái bếp, nấu nồi cơm nếp đầu mùa bằng những cọng rơm thơm. Mùi cơm mới bốc lên mang theo cả niềm hân hoan của lũ con về một bữa no đủ. Ta nhớ cha với đôi bàn tay chai sạn hằn dấu thời gian, vẫn cần mẫn xới từng luống rau, vun từng gốc lúa. Tháng Mười se lạnh, cha mẹ lại dậy thật sớm, đốm lửa bếp hồng xua tan sương, mùi lửa rơm quyện mùi củ khoai, bát cháo tỏa ấm căn nhà. Giờ cha đã hóa chiếc lá vàng về cội; mẹ vai gầy gối mỏi, dáng liêu xiêu như chiếc lá thu cuối cành. Ta níu vào tháng Mười như níu lại thời gian của mẹ, sợ chỉ một cái chạm khẽ cũng tan biến mây trời. Gối đầu vào lòng mẹ, để được vỗ về như trẻ thơ. Hạnh phúc biết bao khi mẹ vẫn đây, để ta còn cơ hội chăm sóc, yêu thương, đền đáp… Tháng Mười chín mọng ngọt lành.

          Tháng Mười. Nhớ. Quên. Tháng Mười gieo hạt tình yêu nở rộ, tháng Mười cũng gieo cả lầm lỡ, xa xôi. Ai quên ta? Ai nhớ ta? Ta nhớ gì cho tháng Mười đọng lại? Mắt nâu, môi trầm thuở thiếu thời? Lời hẹn thề khắc khoải bến sông xa? Có lẽ tháng Mười đọng lại là những mảnh ký ức trong veo như gương, soi về những gì đã qua, để ta thấm thía hơn bài học về chữ Yêu. Trong cái se lạnh heo may, ai đó kịp trao nhau nụ tình trong ánh mắt, bàn tay nắm chặt hơn, cái ôm nồng ấm hơn. Thế là đủ cho khoảnh khắc này. Rất thật. Ai quên, ai nhớ, đâu còn quan trọng nữa! Phải không em? Phải không anh?

          Tháng Mười dạy ta về sự vô thường của tạo hóa và tình yêu. Đóa cúc vàng rực hôm nay, mai đã tàn phai theo gió. Chiếc lá bàng đỏ thắm kia, chỉ một cơn gió lay là khẽ rụng. Trái tim đang thiết tha, biết đâu đã mang sẵn hạt mầm ly tan. Nhưng chính sự mong manh ấy khiến mỗi khoảnh khắc trở nên quý giá vô ngần. Rồi tháng Mười sẽ qua đi như bao mùa Thu đã qua. Rồi em, rồi anh sẽ tìm được bến bờ an yên. Gió đã mang hạt mầm hoa cúc gieo cho mùa sau. Cây bàng đã cựa mình cho những chồi non lộc biếc. Vậy nên, đừng day dứt, nhé em, nhé anh! Đời có dài đâu mà trách nhau cho tuổi xanh vàng vọt? Đời có dài đâu để mãi loay hoay mất được cõi nhân gian? Những gì đã qua, hãy xếp lại như một trang đời. Lâu lâu giở ra xem, nhưng lòng không nuối tiếc. Người đã xa, tình đã qua, sao giữ được! Chi bằng đưa tay nâng lấy những nụ mầm xanh.

          Tháng Mười qua nhanh quá! Ta đã kịp nói lời thương với mẹ? Đã kịp nói lời yêu với một nửa của mình? Đã kịp gửi lời trân quý đến những người phụ nữ ta yêu thương, nhân ngày đặc biệt của tháng Mười? Xin hãy cất lên những lời dịu dàng nhất từ sâu thẳm tâm hồn, bởi thời gian chẳng đợi chờ ai. Những lời yêu thương chưa nói có thể thành nỗi tiếc nuối khôn nguôi. Hãy để tháng Mười làm nhịp cầu nối những bờ yêu thương. Nhé em! Nhé anh! Tháng Mười… qua nhanh.

Đào Thanh Thủy