Muốn níu Thu thong thả vàng phai lá.
Không biết có phải mộng khi bỗng dưng tôi như lạc vào một không gian pha lê màu vàng phai của mùa lá đổ trên các con phố Hà Nội đang giữa thu. Trong cái heo may mơ hồ chạm nhẹ mơn man lên mắt, lên má, đọng lại trên môi, chợt u mê trong tích tắc, làm sao giữ được mùa, làm sao níu lại mùa, làm sao chùng chình mùa, để vẻ phiêu mị này lưu lại thêm chút xíu…
Những khoảnh khắc mà nắng như tơ lụa nõn mềm mượt dịu dàng thả xuống phố, gió nương theo trườn vào hàng cây, chạm nhẹ từng cuống lá, tạo những cơn mưa lá như những mảnh vàng phai bay lơ lửng khoảng không trong sắc lam biếc hoàng hôn mỏng sương rồi xào xạc đậu hè phố, chân bước cõi thực mà như phiêu du cõi lạc thế thiên tiên.
Màu vàng phai lá đổ phố Hà Nội thu với tôi sao ngọt đến thế, sao đẹp như mộng mà rất thật. Ai đó thường u buồn khi thấy lá vàng bay, thấy mùa trôi về phía hoài niệm ngày hôm qua, ngày năm cũ, ngày xưa lắc xưa lơ, thấy phía trước là một mùa đông lạnh lẽo, mùa của lá úa, mùa của cây khô, mùa của những lụi tàn…
Nhưng với tôi, đó như một biến chuyển thần tiên kỳ diệu, một chiếc lá vàng rơi trong thu, là sắp có một màu xanh non tươi thay thế, để trùng trùng sinh sinh rực rỡ bất tận thế gian. Và trong chút lãng mạn phiêu ảo lạc thần, cảm giác mỗi chiếc lá vàng bay đi là một muộn phiền nhân gian được trút bỏ…
Đắm trong sắc vàng phai thu phố Hà Nội gây cho tôi nhiều mê đắm đến khắc dấu tương tư vấn vương nhất vẫn là những bước chân dạo quanh Hồ Gươm, vòng hồ có nhiều cây cổ thụ đang mùa thay lá, đẹp đến siêu thực khi ngắm những thảm lá vàng xung quanh gốc cây.
Đặc biệt là khi chiều dần buông, những làn sương mỏng trong suốt màu khói nhạt choàng xuống hồ, thì ánh vàng từ cây lộc vừng, cây bằng lăng, cây mõ như từng khoảng không dát hoàng ngọc rực rỡ vào không gian hồ.
Hai cây lộc vừng “danh tiếng” mấy trăm năm, một cây có 9 nhánh mọc sát mép nước hồ đẹp kỳ ảo, một cây dáng như một gốc cổ mộc đẹp bí ẩn, một màu vàng lộng lẫy cho cả không gian hồ trở nên huyền hoặc thần thoại.
Điểm thêm là sắc vàng đậm của cây mõ, mỗi chiếc lá như một mảnh vàng, mỗi khi làn gió lướt ngang, rung lên ánh lấp lánh, rồi từ từ rời cành nhẹ nhàng rơi. Thêm nữa là mấy cây bằng lăng gần bên cầu Thê Húc, sắc lá vàng với nền đỏ của cầu, tạo thành bức tranh tuyệt mỹ của cảnh sắc Hồ Gươm mùa thu.
Có một khoảng lặng như thời gian ngưng đọng khi Em Hà Nội đưa tôi vào công viên Thống Nhất, em nói trong công viên có mấy cây bồ hòn cổ thụ, rất hiếm ở Hà Nội, không phải ai cũng biết, lá cũng đang đổi màu vàng ngoạn mục.
Mà thật, không hiểu sao, cái cây trái quả của nó đắng- đắng quíu lưỡi tê liệt cả vị giác, mà lá vào mùa thu lại đẹp đến mê hoặc, sắc vàng đầy sang chảnh quý phái, nổi bật trong không gian công viên đầy cây xanh và hoa lá rực rỡ.
Và phố Hà Nội, những ngày cuối tháng 9 đầu tháng 10, có những con đường vàng phai sắc lá thu đẹp tựa các bức tranh cổ của châu Âu như Phan Đình Phùng, Trần Phú, Hoàng Hoa Thám, Hoàng Diệu…
Đẹp đến e dè từng bước chân, đẹp đến nao lòng lỗi vài nhịp thở, đẹp đến ngẩn ngơ mắt nhìn bởi những thảm lá vàng xôn xao xào xạc…, đến không còn ý thức thời gian tồn tại. Hàng cây hoa ban, hoa sưa đỏ, cây bàng, cây bằng lăng…, lá cứ vàng màu nắng thu, để rồi khi một cơn gió phóng túng lướt qua, lá bỗng đồng loạt reo khúc giai âm tận hiến sau cùng, và ào ào trút vào lòng phố, mang sắc màu ấm áp gom lại để chuẩn bị ủ ấm mùa đông.
Bâng khuâng không hề nhẹ, khi Em Hà Nội mang đến tôi một gói hoa hoàng lan vừa nhặt trong Hoàng thành Thăng Long. Ừ, Hà Nội không chỉ “mùa thu vào hoa cúc”, mang sắc vàng phai nắng thu vào từng cánh hoa, để thi nhân, tao nhân, mặc khách ngâm vịnh cả ngàn năm nay chưa thôi, mà còn vương sắc vàng ủ hương thơm vào loài hoa Hà Nội đầy tiên khí- hoa hoàng lan.
Những cánh hoa mang đến tôi hương thơm ngọt linh diệu của mùa thu, để như thêm một “chùng chình” phố thu sắc vàng phai không muốn xa, dù chỉ là tạm xa, vì biết phải đợi thêm một năm nữa mới lại được đắm trong mùa thu vàng Hà Nội phố.
Như để thành ấn ký sắc vàng phai Hà Nội phố thu, để gieo vào tôi những âm hưởng, ảnh hình đầy lưu luyến đến xao xuyến, Hồ Gươm tiễn tôi bằng dải mây mang sắc vàng huyền mị đến lạ lùng, rất hiếm có, mây thấp, nhìn qua gương hồ trong vắt, tựa như một dải lụa vắt choàng qua những tàng cây là đà in bóng, cũng đang rực lên ánh vàng trong một hoàng hôn vàng ảo diệu.
Tôi đã mang về phương Nam đầy nắng và mưa mùa cả một Hà Nội phố thu mộng sắc vàng phai.
Hoài Hương
Minh họa: Lê Ngọc Quân