TRẦN THẢO VY
TRẦN THẢO VY

T háng Sáu bói cơn mưa chiều dồn dập. Gió giông lay những phấn hoa Linden bay vàng ruồm cả lối đi, xác phấn hoa ngỡ như mối đùn lên, đọng lại trên các rãnh hõm của từng phiến gạch, như ô bàn cờ màu vàng lạ mắt. Lá cây Linden phía sau sân nhà dù đón nắng khuất, cũng cuộn trong kén từ mùa xuân, trổ búp mỗi ngày xòe ra từng tán, như bàn tay vẫy chào đón những hạt mưa vội.

Dường như hương hoa cây Linden ngào ngạt nồng hơn, mỗi khi đón cơn mưa đầu mùa.Hương thoang thảng đưa trong gió gần giống nhưng hoa sữa ở Việt Nam, nhưng lại không hắc như hoa Sữa. Cứ đến tháng Sáu hương hoa Linden gợi cho tôi bao hồi ức cũ. Một thời thanh tân xốc nổi, dềnh lên trong tôi đầy nuối tiếc lảng bảng tâm tư. Nhớ mỗi lần, đạp xe qua đầu phố đi thuê sách về đọc, tôi cố tình chậm lại vòng bánh xe để hít hà.

Hương hoa Sữa phủ kín bao điều thầm kín và dìu dắt những ước vọng đầu đời 20 tuổi căng tràn sức sống. Cái thời vô lo cơm áo gạo tiền, là miền ký ức đẹp nhất. Để bây giờ, mỗi khi trầm kha nơi đất khách quê người, tôi mượn hương hoa Linden giấu vào đêm những cồn cào xa lắc. Nỗi nhớ quê hương trào lên, gặm nhấm miên thức tôi trong tiếng mưa đầu hạ. Mưa tiễn xuân, hay lời hứa cho mùa ươm lá, bóng cây in hằn trong nắng vàng rực rỡ, như rung cảm tôi khe khẽ tự ru lòng.

Tôi đã đi qua bao thăng trầm mưa nắng. Có những thâm tình, tưởng là mãi mãi nhưng lại yểu đoạn rớt rơi,lướt qua nhau như một mảnh trăng khuyết. Có những nốt trầm bổng thiết tha, chẳng cần tìm đâu xa.Hạnh phúc nằm ngay trong trái tim từ bi của chính mình.Trái tim ấm sẽ không còn sân lên, trong thứ yêu ghét thường tình của thế gian. Bỏ mặc sự đời trong chiêm nghiệm trả vay, lúc tuyệt vọng nhất,là lúc phải tự vấn lòng. Những tự tâm thay lời hứa,dự ngôn ươm hi vọng. Trong vòng xoáy phù sinh, phải tự hát, nếu trùn bước chân cũng đừng ngoái đầu. Mặc cho giông gió bồi đắp luân chuyển, ém trong những ngày chớm hạ oi nồng.

          Cơn mưa rào bất chợt xối xả, không gian như cô đọng. Tôi đứng đó, trước cái bất chợt của thiên nhiên. Tiếng mưa lớn, át cả tiếng đời lọt thỏm. Tôi rơi vào khoảng lặng vô hình. Mưa vẫn không ngớt, đuổi ánh nhìn theo những hạt mưa tứa ra, chúng xô thành bong bóng nổi lên mặt đất, rồi lại tan ra, như hút ngược cái nóng hầm hập từ lòng đất, dội lên ngai ngải oi nồng, bức bối đến khó tả.

          Phải chăng, trước khi nhận được sự êm dịu, chúng ta phải tiếp nhận những va đập của gió nghịch mùa. Ánh mắt của những người đang đứng trú mưa, đều thẫn thờ trước màn mưa như trút. Bầu trời mát hơn, nhưng chẳng xua được nét mỏi mệt sau một ngày làm việc của tha nhân. Đời là bể khổ. Những ánh mắt đa sắc diện, ám ảnh tôi trong buổi chiều mưa. Người đàn bà điều khiển chiếc xe lăn, băng qua đường dưới làn mưa với đôi chân dị tật teo tóp. Tôi không đủ hãnh tiến, để cảm thương cho sự sống ngầm mãnh liệt trong cô ấy. Cũng như hình ảnh cháu trai người Việt Nam mới qua Đức mà tôi đã gặp. Thời buổi khó khăn, kinh tế lạm phát, cắt giảm nhân sự. Không xin được việc làm, không có tiền chi phí. Cháu đã phải đi nhặt vỏ chai trong các thùng rác công cộng, cháu chỉ có thể ngủ ở nhà ga tàu điện ngầm. Lời hứa giấc mộng thiên đường chỉ là cơn ác mộng. Con người thật nhỏ bé trong vũ trụ bao la này, nhưng bản năng sinh tồn lại mãnh liệt vô cùng.

          Nó, bạn tôi đã theo mây trắng về trời, sau những năm tháng nghiệt của dòng đời.Giờ tôi mới hiểu hết, những cuộc chạy đua với thời gian của bạn. Trước cái chết biết trước của căn bệnh K.Bạn tôi nhiệt thành với sự sống đến vội vã, mà nào níu được thời gian và số phận. Mùa hè năm ấy, chúng tôi gặp nhau khi bạn vừa thoát cửa tử thần, sau lần thứ 6 trị xạ. Khối U cứ tiêu rồi lại mọc lại. Nhìn bạn, không ai biết thần chết ngay bên cạnh. Bạn đi chơi một vòng từ Thủy Điển đến Đức rồi sang Tiệp, nhưng lịch đi và ở bạn thay đổi liên tục vì sợ…

          Chúng tôi đều biết quỹ đạo thời gian bạn không còn nữa. Bạn đột ngột quay trở lại Đức khiến tôi bất ngờ. Chỉ vì một lời hứa. Bạn đã hứa với thằng bé con trai tôi, rằng mẹ Hương sẽ đón con, sau khi thằng bé đi học mẫu giáo về. Nhin bạn háo hức khi con gọi mẹ, tôi không khỏi mủi lòng. Vì căn bệnh quái ác, mà bạn không dám sinh con. Bạn khiến tôi ngộ ra, điều người này khát khao, thì người kia chỉ coi đó là trách nhiệm.

          Lời hứa của bạn đã thức tỉnh tôi, phải trân trọng những điều không tưởng, những điều nhỏ nhặt, lại vô cùng quý giá. Cuộc sống là những tháng năm để ta thực hiện lời hứa với đời, với người, với chính mình. Có những lời hứa với người thân yêu, như món nợ nghĩa tình… Có những nhủ tâm, tuy chưa bao giờ thành lời, nhưng mãi là lời hứa trong tâm khảm khôn nguôi. Lời hứa tôi bất thành kể từ mùa mưa năm đó. Khi tôi có thể ngẩng đầu lên nhìn đời, thì cha không còn nữa. Cơn mưa nguồn xối xả, rát bỏng niềm day dứt trong tôi. Có những định mệnh đau thương, lời hứa chưa kịp thực hiện, thì âm dương đã cách biệt nghìn trùng.

          Cạn tháng Sáu mùa đang rộ chín, có phải đông chắt chiu cho xuân ươm hạ thêm nồng. Vẫn là tứ thời, ẩn tàng hoan dụ thai nghén vào nhau lân phiên, dệt lên những tầng sinh khí bao bọc sự sống.Tình yêu cũng vậy, lời hứa suốt đời bên nhau, lại mấy ai có được một tình yêu mãi mãi. Nhưng đâu phải vì thế mà tình yêu chết, không còn tồn tại ? Tình yêu muôn đời vẫn vậy, bất diệt. Nó lẩn khuất ở sâu trong tâm hồn, chỉ cần một nhúm lửa thiêng tình yêu lại rực cháy.

          Một tình yêu đích thực,chẳng cần hứa hẹn, rằng sẽ bùng cháy to hơn, hay cạn kiệt ? Yêu trói gọn hạnh phúc và khổ đau. Biết rằng vậy, nhưng người ta vẫn lao vào như con thiêu thân, cho dù bất hạnh, vì ai cũng mong được tái sinh yêu thêm một lần nữa. Lại cuồng si như thể ngày mai lụi tàn, như bản năng vốn có của con người. Màu tình luân hồi, giống như người đàn bà bị tổn thương sau đổ vỡ, họ khiêm nhường như quyển sách cũ. Những quyển sách cũ bị bụi mờ che phủ. Nhưng những quyển sách vẵn lặng lẽ, chờ đủ duyên đến tay người đọc. Được nâng niu trân quý cảm thông, cần hơn triệu ngàn lời hứa không thành. Tôi yêu những quyển sách cũ. Chúng tôi giống nhau, lấy sự tổn thương, tôn tạo tự trọng nâng giá trị đích thực cuộc đời.

     Xuân thay áo hạ, từ độ nào chẳng ai biết. Chỉ biết rằng, nắng nhức nhối triền sông, bõ những ngày ủ đông buốt giá. Mưa giăng mành phủ bụi phấn, buốt sợi tóc mai. Chẳng phải vì thương nên mùa thu mót lá, trải thảm vàng giăng lối cũ điêu linh. Thương bây giờ lạ lắm. Mùa giăng từ đêm trăng Nguyên Tiêu vàng võ. Lẩy hương hoa Linden dịu dàng, phảng phất nương chốn hương quê. Chẳng cần nói lời yêu,lời dụ ngôn thay lời hứa. Đã yêu, yêu từ đông đến xuân đi, cho nắng ươm hạ về. Phượng hồng mênh mang nỗi nhớ, thắp lửa lòng thiêu rụi bến sông Thương .
biết em từ độ non ngàn
thương em từ thủa mây tàng phong rêu
hạ buồn ve nức nở kêu
lêu bêu khát cháy, mùa tương tư mùa.

Trần Thảo Vy