Buổi sáng thức dậy mở cánh cửa ban công làn gió lạnh thổi tới lan tỏa khắp cả căn phòng, báo hiệu cơn gió mùa về. Cái lạnh không khiến tôi thấy lạnh mà lại thấy rộn ràng và tâm hồn thật thoải mái. Vậy là đông đã quay trở về cùng với cái hanh hao của mùa thu lại làm cho không khí trở nên mát mẻ và tươi mới. Trời hôm nay thật đẹp, không khí thật sảng khoái lại khiến lòng ta rộn ràng mà muốn bước chân xuống phố.

    Gió mùa về khi mà tiết trời vẫn còn đang đỏng đảnh như nàng thu, khiến cho mùa thu khoác thêm một tấm áo mới. Cái nắng thường ngày vẫn còn kiêu kỳ gắt gỏng bỗng dễ chiều và đáng yêu hơn bao giờ hết. Trong cái hanh hao của thu Hà Nội cùng với cái se se lạnh khiến tiết trời trở nên thật dịu dàng. Bởi thu Hà Nội vốn đỏng đảnh và khó chiều nên chút gió của mùa đông gửi về khiến nàng thu trở nên ấm áp và dịu ngọt. Cái nắng cái gió xen lẫn vào nhau hòa quyện vào nhau tạo nên một khúc giao mùa tuyệt vời. Khiến lòng ai sao thấy yêu đời thế, sao thấy mọi thứ đẹp đẽ quá đỗi.

     Bước chân xuống phố, vi vu ngoài đường nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Trời xanh mây trắng, gió se se lạnh, nắng nhẹ nhàng ngọt ngào như mật. Bỗng dưng lại thấy sao mà yêu đến thế từ con đường, hàng cây, dòng người đang ngược xuôi và cả sự sống đang tồn tại trên thế gian này. Mọi thứ đã được trang điểm, được tô vẽ trở thành một bức tranh hoàn hảo. Một khúc giao mùa đang ngân lên chầm chậm.

     Chẳng biết có phải do thời tiết hay không mà khiến lòng tôi xốn xang rạo rực. Tôi như thấy mình bỗng trở về tuổi đôi mươi được đi khắp nơi, được làm việc tất thảy những điều mình thích, được hòa mình vào dòng người hối hả kia mà chạy đua với thời gian. Nhưng giờ đây tôi chỉ muốn chậm rãi nhìn cuộc sống quanh mình. Nhìn chiếc lá từ từ lìa cành theo làn gió bay lượn trong không trung rồi khẽ chạm mặt đất. Nhìn những tia nắng yếu ớt chiếu xuống tô điểm thêm cho con đường đầy lá. Nhìn dòng xe chạy qua vội vã nhưng vẫn chẳng quên tận hưởng không khí trong lành. Nhìn những thay đổi của cuộc sống, của thiên nhiên quanh mình mà thấy an yên. Bước từng bước chầm chậm trên con phố nhỏ, lắng nghe mọi thanh âm xung quanh. Bỗng nhiên lại thấy hóa ra thanh âm của cuộc sống lại nhẹ nhàng đến thế.

     Nhìn ngắm mặt hồ đang lăn tăn sóng theo từng cơn gió đi qua. Những cơn gió cứ nhẹ nhàng đến như thế nhưng lại làm cho mọi thứ cũng thay đổi theo. Tâm trạng của tôi trở nên nhẹ nhàng hơn, tâm hồn được thanh tẩy, cả cơ thể bỗng nhẹ như muốn bay theo làn gió. Mọi buồn phiền, mọi gánh nặng đã được trút bỏ hết. Tôi chợt nhận ra rằng cây cối chim chóc quanh tôi cũng hòa vào mà reo vui và tận hưởng làn gió mát lành. Cái không khí u ám, khói bụi thường ngày cũng đã được làm sạch hoàn toàn. Một cảm giác thư thái, nhẹ bẫng và an yên lan tỏa khắp chốn.

     Với riêng bản thân tôi mỗi ngày tôi chọn cho mình một niềm vui, một niềm hạnh phúc. Bởi trong suy nghĩ của tôi niềm vui của mỗi con người do chính bản thân người đó tạo ra chứ không phải do cuộc sống. Mà chỉ có tự tạo ra, ta mới thấy thật sự hạnh phúc. Mỗi niềm vui dù chỉ là nhỏ bé nhưng mang lại cho bản thân mỗi người những điều thật tuyệt vời.

     Có lẽ đôi khi trong lòng tôi cũng có chút xa xôi mà nghĩ ngợi. Bởi cái giao mùa cũng làm cho tâm trạng trở nên thất thường. Lúc vui lúc buồn lúc lại xa xăm mà suy nghĩ những điều đã qua và cả những chuyện chưa tới. Nhưng nó chỉ là thoáng qua, là những giây phút lắng đọng trong tâm hồn mà thôi. Và rồi chúng ta lại đi tìm cho mình những điều tuyệt vời khác. Những câu chuyện cứ thế mà được viết lên trong tâm trí, trong trái tim mỗi người. Dù ngày mai là một ngày bận rộn, dù ngày mai chẳng biết có chuyện gì hay không thì vẫn chẳng để tâm. Nhưng có một điều chắc chắn sẽ biết là chúng ta vẫn chọn niềm vui, vẫn chọn bình yên mà đi qua. Và chắc không chỉ có riêng tôi, riêng bạn mà ai cũng sẽ như vậy. Thậm chí cả cảnh vật, thiên nhiên quanh ta cũng sẽ như vậy. Đều muốn mỗi ngày trôi qua là một ngày vui, đều chọn một cuộc đời bình yên. Bình yên không có nghĩa là không có sóng gió, không có thử thách hay khó khăn. Mà bình yên từ chính trong tâm hồn của chính mình. Chỉ có như vậy mới thấy mọi điều đi qua thật dễ dàng và giản đơn. Và rồi ngày mai nắng vẫn lên, bình minh vẫn thức giấc và ngày mới sẽ lại bắt đầu.

     Khúc giao mùa đang lặng lẽ ngân lên. Từng nốt nhạc vang lên trầm bổng. Từng giai điệu nhẹ nhàng đi sâu vào trái tim mỗi người, khẽ chạm vào từng xúc cảm. Cứ thế cứ thế len lỏi khiến chúng ta cảm nhận một cách chậm chạp nhưng lại in sâu vào tâm khảm mà để lại bao thương nhớ. Mọi giác quan cũng trở nên nhạy bén hơn để tận hưởng. Và rồi trong khúc nhạc giao mùa ấy chúng ta lại tìm được chính mình, tìm được chốn bình yên trong tâm hồn. Khúc nhạc giao mùa vẫn đang từng ngày từng ngày lặng lẽ ngân vang…

Đông Phong