Khi con gái ngồi viết những dòng chữ này cũng là khi Mẹ chẳng còn trên đời. Một tiếng “Mẹ ơi” sao chẳng thể cất lời. Tháng Ba của mẹ.

Ngoài kia, hoa vẫn đua nở, chim vẫn hót líu lo, nắng xuân vẫn rạng ngời sưởi ấm những chồi non chúm chím tinh khôi. Mùa xuân vẫn còn hiện hữu đây. Vậy mà bỗng chốc đã là mùa xuân thứ hai con vắng bóng Mẹ rồi. Có câu ca mà bao người vẫn hát: “Chỉ bên Mẹ là mùa xuân thôi”. Càng ngẫm, con càng thấm thía biết nhường nào! Nụ cười con vẫn hé nở trên môi, chỉ là trong lòng con vẫn chứa đựng những nỗi niềm, khát khao một thứ gì đó đặc biệt khó tả, nó vô hình như một sợi dây vô định chưa được kết nối. Phải chăng, đó là cái vòng tay ôm thật chặt con vào lòng mỗi khi con gái của Mẹ gặp chuyện không vui, hay chỉ giản đơn là tiếng “Hồng về đấy à con” từ nơi Mẹ cất lên mỗi khi con về thăm nhà cũng đủ khiến lòng con ngập tràn trong hạnh phúc và yêu thương rồi! Vòng xoay của sinh- lão- bệnh- tử mà con người đã, sẽ và đang phải nếm trải giữa dòng đời vạn biến này, sự hữu hạn của mùa xuân, của đời người đã trở thành quy luật bất biến không gì đổi thay được.

Trong thế gian, có biết bao người mồ côi mẹ từ nhỏ, họ đã phải chịu không ít những thiệt thòi. Chợt nghĩ, những bù đắp về mặt vật chất chỉ như chiếc áo khoác bên ngoài, làm sao sưởi ấm được trái tim bé bỏng sâu thẳm bên trong mỗi con người. Chả thế mà, có người chị lớn tuổi hơn con bảo: “Chị ước có mẹ thôi là đủ, thấy người ta có mẹ, còn mẹ, mình thì không, thấy tủi thân lắm, nhất là mỗi dịp tết đến xuân về. Mẹ có thể thay thế tất cả, nhưng không ai thay thế được Mẹ trên đời này”.

Tháng ba sắp cận kề rồi đấy Mẹ ạ! Còn nhớ như in về món quà tinh thần mà con đã tặng mẹ dịp mùng tám tháng ba năm 2021. Khi ấy, Mẹ yêu của con đang phải chống chọi với căn bệnh hiểm nghèo. Mẹ đã rất mạnh mẽ, bản lĩnh để vượt qua những đớn đau, quằn quại về thể xác của triệu triệu tế bào ung thư gặm nhấm tấm thân gầy gò chỉ còn da bọc xương. Cảm giác bất lực của đứa con gái út chỉ biết nhìn mẹ chịu đau, tim nhói buốt trong vô vọng. Những cơn đau khiến Mẹ chẳng thể nào có thể cười được, dù có lúc chị gái của con tìm chuyện để pha trò đùa làm mẹ cười cho quên đau, bớt đau. Con biết rằng, ngày Mẹ xa con ngày một gần hơn. Bởi thế, con càng phải trân trọng hơn những phút giây bên cạnh Mẹ.

Buổi sáng mùng tám tháng ba ấy, chợt lóe lên trong đầu con ý nghĩ: Mẹ giờ ngồi một chỗ, ăn uống khó khăn, niềm vui tinh thần có lẽ sẽ là liều thuốc bổ tốt hơn cho Mẹ lúc này, năm nay sẽ mua tặng Mẹ những bông hồng đỏ thắm, tươi xinh, mong Mẹ có một ngày thật là hạnh phúc để quên đi những cơn đau đáng sợ kia. Và rồi, nụ cười mẹ ánh lên những niềm vui, đôi mắt Mẹ nhìn con đầy trìu mến và yêu thương khi con cầm những đóa hoa ấy cắm vào bình, đặt trên bàn cạnh chiếc giường của Mẹ. Con bưng bình hoa ra cho Mẹ ngắm, Mẹ ngửi và Mẹ còn bảo con lãng mạn thế, mua cả hoa tặng Mẹ, Mẹ vui lên trông thấy. Dù ít hay nhiều thì từ bé đến khi con lớn, chắc chắn sẽ có những lần con khiến Mẹ phải buồn và rơi nước mắt vì con, nhưng trong trái tim con thì thật sự Mẹ là tất cả. Chính sự bao dung, vị tha, ý chí, nghị lực của Mẹ như tiếp sức cho anh, chị, em con, giúp cho con đứng vững hơn trong cuộc sống này khi Mẹ không còn nữa. Bố con chẳng nói ra, nhưng con biết chắc rằng trong thẳm sâu bố cũng đang rất đau vì không thể gánh và san sẻ cùng Mẹ.

Còn gì vui hơn khi đầu giờ chiều hôm ấy, điện thoại con hiển thị dòng tin nhắn từ cuộc thi “Lời con chưa nói” năm ấy, do Rightnow tổ chức nhân ngày Quốc tế Phụ nữ mùng tám tháng ba, được tổ chức trước đó ít ngày, thông báo Kết quả con đã đạt giải “Người kể chuyện ngọt ngào” và phần quà là một bó hoa hồng tươi thơm ngát từ Ban tổ chức, gửi tặng tới mẹ và con. Con gái của Mẹ biết Mẹ cũng rất yêu thơ nên cũng đã cố gắng thử sức mình làm một bài vừa là để dự thi, vừa là để tặng Mẹ. Bài thơ với nhan đề: Nỗi niềm bên mẹ:

Con ngồi ăn miếng trầu têm
Say như lòng mẹ mỗi đêm tựa vào
Trăng ngàn soi bóng hôm nao
Cây đa, bến nước, chiêm bao thế trần.
Con về một dạ, hai vâng
Nép trong lòng mẹ muôn phần thương yêu
Đục trong một thủa sớm chiều
Còn trong câu hát, cánh diều ước mơ.
Trải lòng qua mấy vần thơ
Nhân sinh muôn kiếp, bao giờ hết thương?
Ơn cha nghĩa mẹ dặm trường
Cho con tiến bước muôn phương vẫy vùng.
Mẹ như ngọn lửa bập bùng
Một đời giông tố cháy cùng bão giông.

Cuộc thi đó là nho nhỏ với ai đó nhưng với con thì nó rất đặc biệt. Bởi nó chất chứa những điều mà cho tới giờ, khi con ngồi nhớ lại ngày, tháng ấy chỉ biết nói lời cảm ơn thật nhiều với Ban tổ chức và với chính bản thân con, vì đã dám nói lên tâm tư, tình cảm của mình với Mẹ, để con không phải hối tiếc điều gì. Cuộc thi tận trong tỉnh Đà Nẵng, thời đại bốn chấm không (4.0), mà con thì tò mò không biết phần quà Ban tổ chức tặng Mẹ và con sẽ là gì trong ngày mùng tám tháng ba. Cho tới khi con nhận được điện thoại từ người gửi hoa và thiệp chúc mừng tới tận nhà cũng là lúc con hạnh phúc vô bờ. Và tới khi tận tay Mẹ nhận bó hoa tươi đó từ con cũng là khi con thấy con và Mẹ là một, hai trái tim nhưng hòa một nhịp đập. Chẳng phải vô duyên, vô cớ mà con nói vậy. Bây giờ, khi Mẹ đã khuất, mỗi lần con đến thăm bà ngoại, đã ngoài chín mươi mùa xuân, nhưng bà ngoại vẫn bảo con là trông giống Mẹ nhất, nếu đứng xa, bà chưa nhìn rõ, thì nghe giọng con là bà đã bảo ngay là con gái mẹ Phúc rồi. Mẹ đã rất vui và bảo con đọc đi đọc lại bài dự thi ấy cho Mẹ nghe, Mẹ nhỉ? Mỗi lần đọc là một lần nước mắt con rơi trong nghẹn ngào. Một ngày Quốc tế Phụ nữ ý nghĩa và cũng là cuối cùng với Mẹ của con, nó in sâu trong con tới suốt cuộc đời này. Mẹ ạ!

Tháng ba năm ấy trời mưa lại lạnh nữa, những hạt mưa xuân phơi phới bay, lất phất trên nền sân gạch không làm giảm bớt cơn đau cho Mẹ bằng những mũi tiêm Morphin. Ngày ngày trôi qua, tháng tháng trôi qua, Mẹ đã cạn kiệt sức. Mẹ chào đời vào mùa thu và cũng tạm biệt cuộc đời vào một ngày thu đầy nắng.

Cuộc đời Mẹ đã sống như một bài ca, có nốt trầm, nốt bổng. Người nhạc sĩ mất đi, nhưng lời ca, tiếng hát mà họ dành tặng cho đời vẫn còn mãi vang ngân, cũng như Mẹ của con, dù không còn hiện hữu trên đời nhưng hình ảnh Mẹ, nhân cách Mẹ mãi như ánh đèn soi sáng lối con đi. Nếu cho con ba điều ước, con xin ước sẽ gặp Mẹ trong những giấc mơ, để Mẹ dẫn đường chỉ lối cho con những khi con bế tắc, tuyệt vọng hay đơn giản là những lời động viên, an ủi để con như có Mẹ kề bên mỗi khi “trời trở gió”. Con ước có thật nhiều sức khỏe để làm tốt công việc hiện tại của mình và chăm sóc con cái thật tốt, để ở nơi xa ấy Mẹ không phải bận tâm về con. Phụ nữ sinh ra vốn đã có những thiệt thòi nên thật sự họ cần được chân trọng, tôn vinh và bảo vệ, vì thế, điều ước thứ ba, con ước cho mọi phụ nữ trên thế giới này được sống hạnh phúc trong hòa bình, tình thương yêu và vị tha, để mỗi mùa xuân đến hay đi thêm yêu kiều, thiết tha vì có “Tháng ba của Mẹ” luôn rực rỡ, nở hoa!
(Mưa xuân- HTH)

Hồng Hoàng