NGUYỄN THU HÀ

N gười ta dùng rất nhiều từ tượng thanh để tả mưa. Nào ầm ầm, sầm sập, rào rào, lộp độp… cho những cơn mưa mùa hạ; nào tí tách, lao xao, rì rầm… của những cung bậc mưa thu…

Nhưng thực ra, mưa làm gì có âm thanh? Đúng hơn là khi mây nặng trĩu thành nước cho tới khi chịu hết nổi mình mà rơi xuống, xuyên qua khoảng không mênh mông sâu thẳm, những giọt nước luôn câm lặng. Chỉ đến khi chạm vào vật cản là những tầng lá, mái nhà, cửa kính, mặt sàn.. những hạt nước vỡ ra, cộng hưởng sự va đập và phản kháng, tan chảy và vọng âm mà tạo nên âm thanh hỗn tạp. Thứ âm thanh ấy ta quen gọi là tiếng mưa…

          Ai từng lầm lũi đi trong mưa giữa phố, nghe cái lạnh của nước hoà theo gió ngấm qua lớp áo của chính mình làm ướt da thịt sẽ thấy “tiếng mưa” ở phố ồn ào bon chen y như phố.

Ai từng trải những cơn mưa giữa rừng sẽ thấy “tiếng mưa” cũng triền miên, trùng trùng ngút ngàn như chính mình hoá nhỏ bé, vô vi phận lá…

Ai từng đứng giữa cơn mưa giữa biển sẽ cảm được “tiếng mưa” đơn thuần mà dữ dội của nước gặp nước..

          Có lẽ những cơn mưa ấy chẳng mấy khác nhau số lượng nước rơi xuống, nhưng sao “tiếng mưa” ở mỗi nơi lại khác nhau tới thế? Sao con người nghe ra được vô vàn thứ tiếng khác nhau của những giọt nước rơi tuỳ nơi, tuỳ lúc, tuỳ cả vào tâm trạng người ta khi đó? Tại sao mưa với người này là hân hoan, là cái mỉm cười hoài niệm với vùng ấm nơi đáy mắt, với người khác lại là những giọt nước ư ứ ùa lên khoé mi..?

          Sài Gòn dạo này mưa mỗi chiều. Những giọt mưa trút xuống mặt đường nảy dội lên cuốn vào guồng bánh xe vội vã. Những giọt mưa bẻ nghiêng theo mùa trở gió táp xuyên kính cửa sổ rồi vỡ ra, chảy xuống vẫn không an phận mà ngấm ướt những mảng tường cũ… Nhũng giọt mưa quất xuống mái tôn trên cùng của đám nhà phố khấp khểnh, dội nảy trở lại trước khi quyện vào nhau mà đổ theo máng xối…

          Mưa ủ ê níu trên từng ngọn nguyệt quế, giúi đám lá hoa chúc xuống để ghim mùi hương trong một khoảng không cho lan xa… Mưa ghim khéo thế nào mà mùi bếp ấm nóng bữa chiều chỉ quẩn quanh trong nhà nhưng hương sầu riêng chín nức từ ngoài đường lại len lỏi phảng phất. Tiếng tường mưa, mái mưa, cửa sổ mưa ồn ào át đi tiếng dọn bàn, khua bếp, át nhoè tiếng piano chơi Turkish March .. Những giọt mưa văng tấm lấm trên bàn phím khiến một bàn tay bối rối giữa đưa ra kéo sập cửa lại hay kéo vội vạt áo thấm khô. Suy cho cùng, những giọt mưa cũng giống nước mắt loài người, khô hay ướt, lặng thầm hay ồn ào đều phần lớn do nơi nó được đón nhận…

          Sài Gòn lại đang mưa…
Tiếng mưa ràn rạt ngoài kia nghe lạnh, tiếng nút giá bật ra khỏi miệng chai lại ấm.. Vạt áo ướt vì vừa cứu bàn phím.. Tự dung nghĩ đến những lời thơ đẹp đẽ về mưa thu. Có lẽ, chỉ khi rơi trên cỏ mưa mới tạo ra tiếng dịu dàng nhất. Cũng như nước mắt loài người, rơi để tha thứ cho chính mình mới buông khỏi nỗi đau…

Nguyễn Thu Hà