Người ta cảm nắng cảm gió, tôi đây ngơ ngẩn lại cảm mùa xuân. Khi những đám mây xầm xì lũi lũi đẩy nhau đi về nơi xa để lộ màu thiên thanh trong vắt, lòng tôi bâng khuâng. Khi nàng Đông gói ghém cái lạnh giá vào chiếc áo bông dày mà để lại ngọn gió đông mát lành, lòng tôi ấm lạ ấm lùng.

Tôi đang say xuân? Vâng! Lòng người dẫu có vô cảm đến nhường nào cũng không thể thờ ơ được trước thời khắc mà trời đất giao mùa, vạn vật hoan ca. Chỉ là một khoảnh khắc nhưng cũng đủ để cho cái già nua xấu xí xù xì mang tên quá khứ, thay vào đó là nét xuân ấm áp tươi nồng. Hãy lắng nghe sự sống đang sinh sôi từ trong chùm rễ bén sâu vào lòng đất mà hút nhựa sống để sự tinh túy của dòng nhựa sôi trào trong từng thớ gỗ, chuyển chảy đến từng nhành cây, kẽ lá, nụ hoa. Để rồi chồi non ngủ quên sau bao ngày đông tháng giá vội mở mắt đội vỏ cây xù xì mà vươn mình. Chao ôi là xanh: biêng biếc, mơn mởn, mỡ màng, thơm tho. Chồi non ngơ ngác nhìn đất, nhìn trời, hít hà khí xuân mà nảy lộc, ra lá…Chim ríu rít hoan ca, hoa đua nhau khoe sắc. Cứ thế, cứ thế, xuân ngập tràn không gian. Xuân miên man lòng người.

Cánh cửa thời gian khép lại những ngày trời sụt sùi mưa dầm gió bấc mà mở ra cho nhân gian ánh nắng mùa xuân ấm áp. Mặt trời ngày xuân xanh thắm, ánh nắng trong, thanh mảnh tựa như sợi tơ mảnh mai vương trong không gian. Hay đó chính là ánh mắt vừa chớp của cô gái xuân thì? Nắng vương nhẹ lên hoa lá, lấp lánh nhựa sống. Nắng là phấn phủ để cái rét giêng hai tô má em thơ ửng hồng, cho bà cụ cởi bớt chiếc áo bông cồng kềnh suốt cả ngày đông giá. Nắng cho gà mẹ dẫn đàn con lục tục bới rác, cho cún con ra sân hong mắt lim dim mơ màng. Chao ôi! Trông nắng mà lòng vui khấp khởi! Ánh nắng giòn tan như thủy tinh, mong manh tựa thủy tinh, trong suốt y thủy tinh. Muốn nắm vài ba sợi nắng đem giấu vào túi áo để lưu giữ nét xuân mới, nhưng nắng hữu hình mà vô thể, cho nhìn mà không cho bắt. Thấy mê, thấy tiếc, người thiếu nữ thu hết cả mênh mang bầu trời nắng trong vào đôi mắt thơ ngây.

Rồi thì mưa xuân, ôi mưa xuân rất gợi. Không ào ạt vội vã, bất ngờ đến, bất ngờ đi như mưa rào mùa hạ; mưa xuân nhè nhẹ, liu riu đều đặn, liên miên. Nhìn màn mưa, tôi mường tượng rằng có ai đó trên trời cao, vì muốn mang đến dư vị cho buổi đầu năm mà từ từ đổ nước vào cái rây khổng lồ để cho triệu triệu hạt mưa nhỏ xíu đều đều lọt xuống nhẹ nhàng bay bay khắp không gian mênh mang. Ôi! Là mưa hay là tấm voan mỏng nhuộm màu sương khói của đất trời? Làn mưa ấy vương lên mái tóc chỉ đủ làm ẩm mà không ướt; rơi xuống mặt đường lại làm ướt mà không trơn. Nhớ thuở còn nghèo khó, mưa phủ mái tranh nâu hòa cùng làn khói bếp sáng sáng chiều chiều, nơi có bếp lửa hồng ấm của bà, của mẹ. Tưởng đến thuở xa xưa, cụ Nguyễn Trãi người thì nhàn nhã trong phòng văn mà lòng thổn thức với bụi mưa ngoài sân Đầy sân mưa bụi nở hoa xoan. Lại thương cô gái xuân thì bị lỡ hẹn với chàng trai trong mộng nơi hội chèo thôn Đoài. Để lòng trẻ mãi bâng khuâng, tiếc nuối khi nghĩ về bữa ấy, bữa mà có mưa xuân phơi phới bay.

Mưa phùn, mưa bụi là đặc sản của mùa xuân quê tôi, cái mà đi khắp miền Nam người ta chỉ thấy toàn nắng ấm. Mưa xuân gợi lắm! Có lẽ vì lây rây nên mưa xuân cũng dễ thấm sâu vào lòng người. Tôi lâu năm sống ở miền Nam, mỗi dịp xuân, trời thì ấp áp nắng nhưng lòng tôi lại thèm được ngồi nơi hiên nhà quen thuộc mà nhìn màn mưa trước ngõ. Họa hoằn lắm, có lẽ trời thương nên cho không khí se lạnh, có mưa lất phất, ấy là lúc cái tôi tranh thủ mặc áo ấm, quàng khăn dù ra đường người miền Nam có kẻ vẫn quần đùi, áo cộc. Những lúc hiếm hoi đó tôi chỉ tự nhủ mình “ Đấy là mưa xuân, đấy mới là mùa xuân”.

Sắc xuân lộng lẫy. Sắc vàng của mai ư? Chưa đủ, phải có thêm đào, hướng dương, vạn thọ, thược dược, phong lan…Chợ hoa xuân: muôn màu, muôn người, tấp nập kẻ bán, người mua, kẻ ngắm, người chụp ảnh…như mắc cửi. Là lời xuýt xoa, là nụ cười rạng rỡ của kẻ bán được một chậu, người mua được một cây. Nhà nhà trang hoàng đủ màu của hoa, của đèn; em thơ xúng xính quần áo mới, cười tươi lễ phép nhận lì xì. Người người gác lại công việc, vứt bỏ muộn phiền mà thăm nhau, chúc lời đầu xuân ấm áp. Quay lại với công việc thường nhật, lòng người nhẹ tênh, phơi phới. Ngoài kia, ong bướm lả lướt đi tìm mật, chim ríu rít nhảy nhót chuyền cành trong nắng. Có đôi trai gái hẹn hò…Và Xuân rất tình.

Vy Phong