Không ầm ào hay rả rích, không ồn ào vội vã hay dầm dề mà nhẹ như bột rây, như bụi bay, ấy là mưa xuân. Mưa xuân về khi cái lạnh đã bước vào độ cuối mùa, trời vào tiết đại hàn và cuối đường lấp ló ánh xuân.
Mưa xuân hay mưa bụi, mưa phùn, những hạt li ti từ bầu trời thả mình vào không gian tạo màn mỏng dịu êm. Những ngày ấy, bầu trời phủ một màu trắng mờ và lạnh, cái lạnh làm cho không gian ngưng đọng, lắng kết, mờ ảo tưởng khiến ta lãng đãng tưởng như màu trời từ bao thuở được kéo về.
Mưa xuân, những hạt mưa như bụi bay, nhẹ như sương khói phủ lên bờ tre, mái rạ và cả cánh đồng đang thì con gái. Tôi đứng trên bậc cao của hiên nhà, nhìn ra xa, không thấy mưa chỉ thấy một màn trắng mờ mờ phủ xuống cánh đồng, màu xanh non của lúa ánh lên trong màn mưa. Vài cánh cò, cánh vạc lui cui trong mưa như điểm xuyết thêm cho bức tranh xuân. Cảnh yên bình đến lạ!
Hãy lạc bước đến dòng sông dưới làn mưa xuân mà nhìn ngắm.Cả dòng sông như tiếp giáp với bầu trời qua màn mưa mờ mờ trắng đục, trời đất như có sự liên kết không rời. Những đám rau bên sông lốm đốm xanh như tô điểm cho giòng sông, những cây sung, cây cừa lặng yên trong mưa, từng chùm trái lốm đốm lốm quả chín đỏ in những vệt nước nhìn rất sinh động.Toàn cảnh như một bức tranh xuân mà người nghệ sĩ thiên nhiên đã khéo tạo dáng hình. Tôi đứng lặng yên khá lâu như muốn thâu tóm toàn bộ bức tranh vào tâm hồn mình vì sợ nó cũng tan theo tháng ngày, theo những hạt mưa xuân.
Mưa xuân đậu trên cành cây, kẽ lá, mưa nhẹ mà như một phép nhiệm màu, khơi lên sức sống tiềm tàng trong những thân già cỗi, những cội lâu năm. Từ những nách cành được tắm mưa xuân, những mầm nụ, những chồi non bật lên mạnh mẽ. Tất cả như đang cựa mình sinh sôi, tất cả như đang hứa hẹn một mùa xuân rực rỡ, tràn đầy. Mưa lấm tấm trên vườn rau mạ tôi trồng vào cuối thu, đầu đông. Những ngò, cải, rau húng, mồng tơi… điểm mưa, lá căng tròn, tươi non mơn mởn đến ngọt ngào.
Tôi nhớ mãi, những ngày gần Tết, khi mưa xuân rơi êm đềm. Những ngày ấy, tiết trời như sắt lại, lạnh hơn, bếp nhà luôn đỏ lửa, ngọn lửa vừa giữ ấm căn nhà , vừa giúp mạ tôi nấu nướng. Những ngày Tết còn xa, mạ tôi nấu những món quen thuộc, mùi thơm bốc lên như xua đi cái lạnh, bữa cơm quây quần, ấm áp trong những hạt mưa xuân vẫn rây đều trên mái . Những ngày giáp Tết, trong ánh lửa đỏ hồng, nồi bánh chưng sôi sùng sục, mạ tôi khều than từ dưới nồi bánh để rim mứt, mùi gừng ngào đường thơm nồng tỏa trong không gian át cả hơi lạnh ngoài kia, cái mùi gợi nhớ, gợi thương để trong tâm tưởng tôi cứ nghĩ đó là mùi riêng của những đêm mưa xuân ngày giáp Tết.
Trong làn mưa xuân phơi phới, tôi theo chị đến chợ hoa. Hàng ngàn màu áo của người đi ngắm hoa, mua hoa hòa trong sắc hoa đang chớm hé khiến lòng tôi cũng thấy rộn ràng. Mưa xuân rơi nhẹ như để ẩm cây, mát hoa , mưa không làm ướt áo nhưng cũng đủ để vương trên tóc, đọng trên mi của ai đó, lạnh và mưa làm má ai ửng hồng như nụ đào ngày Tết khiến lòng ai vương vương. Mưa phủ nhẹ lên cây, lên hoa, ngàn hoa như tươi hơn, rạng rỡ hơn, ta như lạc trong vườn xuân mà không tìm được lối ra.
Hình như mưa xuân làm cho mọi thứ trở nên chậm lại, từ tốn hơn , người ta như không muốn làm động cái không gian yên ắng với tiếng mưa rơi nhẹ và êm ở ngoài kia. Tôi từng thấy các chú tôi đến thăm nhà ngày Tết, họ ngồi bên bàn, nhấp chén trà nóng, nhâm nhi lát mứt gừng, lời trao đổi cũng nhẹ nhàng, có lúc họ yên lặng nhìn mưa rơi, tâm trí như đang theo đuổi những ý nghĩ xa vời, như không muốn phá vỡ không gian yên bình và tĩnh lặng ngoài kia.
Cuối xuân, hoa xoan đã nở thành chùm dọc các đường đi, màu tím nhạt của hoa như lẫn vào màn sương mù tạo một bức tranh hư ảo, như thực, như mơ khiến lòng ta bồi hồi xao xuyến. Ta như lạc trong một cõi đào nguyên tự thuở nào. Mưa bám trên cành rồi giọt giọt rơi như điểm nốt tình xuân, điểm vào lòng ai nỗi ai hoài luyến nhớ.
Tôi yêu những hạt mưa xuân, những hạt mưa khi tôi đi qua vòm cây bồ đề, cành ngã ra dưới ánh đèn,tôi thấy rõ những hạt mưa li ti như bụi bay, trên cành lá xanh mướt, vài chiếc lá rụng giữa đường đọng mưa khiến ta nghĩ tới sự sinh, trụ, hoại diệt của muôn loài và muôn đời. Sự luân hồi không dứt. Để ta bình tâm hơn khi đi qua cuộc đời nầy. Sau nầy đi xa, tôi cứ nhớ hoài những hạt mưa xuân từ dạo ấy như thương nhớ một cái gì mờ nhạt xa xôi.
Mưa xuân vẫn rơi, khi đổ bụi, khi phơi phới bay, len qua cành cây, kẽ lá, tưới mát nụ xuân, thấm vào đất đai, không làm dập cành, rụng lá mà đem lại sự sống cho muôn loài, sự hồi sinh cho vạn vật. Mỗi năm, mỗi mùa lại có mưa, những hạt mưa li ti, êm đềm rơi xuống đời, rơi xuống rãnh cày ai mới phở, hứa hẹn một mùa nẩy mầm, xanh lá, ấy là mưa, những hạt mưa xuân.
Lê Phượng