Con gái yêu thương của mẹ!
Mẹ đã vỡ òa xúc động khi nghe con hát ca khúc “lời ru” trong cuộc thi học sinh thanh lịch của trường. Lời hát ngọt ngào mênh mang xao xuyến, đã lay động bao trái tim thầy cô bạn bè và các quý khán giả. Mẹ bị chinh phục từ câu đầu tiên trong bài hát khi con cất tiếng ru thân thương à ơi.
“Mẹ ru cái lẽ ở đời
sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn
Bà ru mẹ mẹ ru con
Liệu mai sau các con còn nhớ…à chăng?”
Mẹ nhắm mắt lại nuốt từng lời hát say sưa tha thiết, hồi tưởng lại ngày con còn thơ ấu. Mẹ cũng đã bao lần hát bài hát này cùng những à ơi ngọt ngào. Miệng hoa chúm chím, ngoan hiền ngậm tiếng ru hời trong chiếc võng dịu dàng đung đưa. Bên những chăm bẵm, tắm bế, nựng nịu ấy cứ lớn dần lên. Để hôm nay, con gái mẹ trưởng thành đẹp xinh từ những lời ru thiết tha mộc mạc thuở nào.
Con biết không? Những điệu hát ru thấm vào mẹ từ bà ngoại của con khi mẹ còn thơ bé. Mẹ thường nghe bà ru các cậu của con và rồi khi lớn hơn mẹ vẫn được nghe bà ru các cháu của mẹ. Những làn điệu trữ tình sâu lắng, những lời ca giản dị chân tình như mưa rầm thấm đất đã ăn sâu vào tiềm thức của mẹ. Là bài học vỡ lòng dạy mẹ biết chia sẻ yêu thương.
Mẹ nhớ lắm những ngày đầu cùng bố vào Đăk nông. Cho tới khi sinh các con, mẹ ước gì có thêm đôi cánh như chú cò trong câu hát để bay về chốn bình yên ấy. Đã bao lần nước mắt mẹ rơi trong đêm vắng, nỗi nhớ nhà thiêu cháy tâm can, mẹ gửi gắm nỗi lòng qua câu hát ru con:
“Chiều chiều ra đứng bờ sông
trông về quê mẹ mà không có đò”.
Tiếng hát ru ấy đôi khi làm vơi đi nỗi nhớ nhà. Nhưng cũng có khi lại thêm nhớ thương quay quắt. Có lúc là lời ru đưa nôi con, nhưng có khi cũng là lời giãi bày tâm sự của chính mình, khi mẹ phải vật lộn cùng những công việc mưu sinh vất vả. Nơi đất khách quê người mẹ càng nhớ lời ru xưa da diết:
“Cơm cha cơm mẹ đã từng
Con đi làm mướn kiếm lưng cơm người
Cơm người khổ lắm mẹ ơi
Chẳng như cơm mẹ vừa ngồi vừa ăn”.
Khi còn nhỏ, mẹ cứ ngỡ đó chỉ là lời ru bình thường đưa trẻ vào giấc ngủ. Cho đến khi mẹ phải nếm trải, mẹ mới thấm thía được thế nào là cơm người, thế nào là cơm cha áo mẹ. Mẹ hiểu được giá trị của sức lao động, mẹ mới nhận ra rằng, nơi có cha mẹ là nơi bình yên, thanh nhàn nhất mà không nơi nào có được. Một lần nữa lời ru như một động lực giúp mẹ vượt qua những bĩ cực gian lao.
Con gái à! Mẹ cũng từng tự sáng tác lời ru phỏng theo vần điệu của ông bà mình khi xưa. Bên chiếc võng đung đưa mẹ à ơi câu hát.
Con ơi con ngủ no nê
Để mẹ đi xúc cà phê cho đầy
Con ơi con ngủ cho dài
Để mẹ xách nước tưới vài luống rau.
Đó chính là lời nhắn nhủ, cũng là nỗi lòng của nhiều người mẹ trẻ lúc bấy giờ. Nhiều khi thấy con ngủ say vừa ra vườn tưới rau thì con đã giật mình tỉnh giấc. Mẹ lại chạy vào ru con ngủ tiếp, rồi mới vội vàng làm các công việc của mình. Ba chị em con lần lượt ra đời mẹ bội phần bận rộn. Lời ru mát lành đã xoa dịu mọi tất bật thường ngày. Thời gian trôi nhanh hơn cũng nhờ những câu hát à ơi bên cánh võng.
Rồi mẹ mở nhà trẻ tư thục nhận các em bé để tiếp tục hát mãi lời ru ngọt ngào. Cũng nhờ lời ru của mẹ mà nhà trẻ ngày một đông hơn. Các em bé được lớn lên từ nhà trẻ đều thông minh khỏe mạnh và ngoan ngoãn. Đều được mẹ nuôi dưỡng tâm hồn từ những ầu ơ tấm bé vỗ về. Mẹ chăm các em, ru các em như mẹ ru con. Có lẽ lời ru của mẹ khiến các em cảm giác ấm áp như luôn có mẹ chở che, nên dễ dàng đi vào giấc ngủ.
Mẹ rất vui vì sau nhiều năm trôi qua, nhưng các phụ huynh vẫn đến nhà mình nhắc lại chuyện ngày xưa mẹ hay hát ru các em. Mỗi lần phụ huynh đến đón trẻ có em bé chạy trốn mẹ vì còn muốn ở lại chơi với cô giáo và các bạn. Một công việc tưởng chừng nhỏ bé, mẹ chỉ coi đó như một trách nhiệm, vậy mà gieo vào lòng các ông bố bà mẹ, ngân nga theo tuổi thơ của các em mãi đến tận bây giờ. Con thấy không, những lời từ trái tim thật ý nghĩa và có giá trị lan tỏa lâu bền.
Còn biết bao lời ru về công cha nghĩa mẹ, về đạo lý uống nước nhớ nguồn, về bổn phận trách nhiệm của con cái mà bà ru mẹ, mẹ lại ru con. Mẹ chắc chắn con gái cũng thuộc làu như bài học thuộc lòng trên lớp. Đó sẽ mãi là những thông điệp, là lẽ sống tình cảm, là bản sắc văn hóa của người Việt Nam mình bao đời nay. Những lời ru nhân ái vị tha, gắn bó thân thương về đạo đức, bồi đắp nhân cách tâm hồn cao đẹp của bao thế hệ con người. Giúp chúng ta yêu quê hương, yêu gia đình, yêu tổ quốc mình hơn, và hướng đến những điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Cảm ơn con gái đã chọn hát ru để biểu diễn trong những sự kiện quan trọng của trường. Cảm ơn con đã giữ gìn và lan tỏa những chân thiện mỹ trong lời ru đến với cuộc sống muôn âm sắc lung linh. Con hãy mãi cất lên lời ru từ trái tim để làm tròn xứ mệnh vinh quang mà tạo hóa đã giao phó. Để hát ru mãi là tượng đài bất tử của lòng mẹ, của tình mẫu tử cao cả thiêng liêng.
Ngọc Lan