
Tôi bước qua tuổi thanh xuân tươi đẹp đã mười sáu năm, nhưng mỗi khi có dịp chạy ngang những cung đường quen thuộc, bao nhiêu ký ức của thời hoa mộng lại ùa về. Dưới hàng cây phượng vĩ trong nắng hạ chênh chao, tôi đếm sao hết những vòng xe thương nhớ sau lưng người.
Phượng lốm đốm thắp lửa, thắp lên cả những hi vọng ở miền hứa xa xôi. Tháng năm vốn rất dài và rộng, em chẳng thể ngờ anh rồi cũng trở thành kỷ niệm của ngày cũ… Con đường xưa vẫn xuôi ngược bóng người, nhưng dáng hình của hai ta thì không còn thuộc về nhau nữa. Hàng cây già trầm mặc rủ bóng xuống dòng sông. Gió gợn đuổi sóng lăn tăn trên mặt nước, em mơ mộng khi mình còn tuổi đôi mươi nhiều khát khao cháy bỏng. Anh ấp ủ lời hẹn ước ngày sau. Sau lưng em, hoàng hôn vừa khuất bóng, phố lên đèn dặt dìu khúc nhạc xưa. Khúc nhạc thuở ban sơ cho tình đầu ngọt mãi, ngọt tiếng cười hiền, ngọt cả lòng em.
Miền cũ ngày mưa nước trắng trời thương nhớ, những vòng xe ta qua bao ngả đường con phố. Tóc đuôi gà em ướt sũng rối bời nỗi thương, bàn tay anh nhẹ nhàng lau mái tóc em khô. Con phố chiều nay mưa cho lòng em lạnh buốt, tái tê nỗi lòng theo vũ khúc mưa rơi. Phố lên đèn, lấp loáng trong ánh nước, bóng em về ngả dài lối đi xưa.
Em ngược lối cũ theo về miền hoang dại. Gió chênh chao, nắng cũng chênh chao. Tình anh theo về. Em chẳng dứt nổi bởi câu thơ ngày cũ, bởi dấu chân tình đầu in hằn lối đi xưa. Tình em trong miền hoài niệm ấy e ấp như nàng thiếu nữ thu, khi lại rạo rực như tháng năm mùa hạ nắng.
Trở về đây giữa muôn vàn lối cũ, em nhặt tìm kỷ niệm gói vào nỗi nhớ mênh mang. Phố mừng vui khi gặp người quen cũ, chỉ em dáo dác tìm mãi bóng hình xưa. Anh đã đi mang theo cả bầu trời nhớ thương, mang theo những vấn vương về miền cũ.

Ngày mai, rồi lại ngày mai, có khi nào anh lạc bước qua lối quen xưa ta về, có giống em đang tiếc thương miền tình lỡ. Lỡ yêu người, rồi lỡ cả trời yêu. Em không biết anh có về trong miền dấu yêu đó nữa không nhưng chúng ta chẳng đúng hẹn bao giờ. Ta vẫn là những người quen cũ ngược đường yêu, ngược tháng năm theo ký ức chất chồng.
Mỗi ngày vẫn trôi qua theo tuần tự của đất trời. chỉ có lòng em sao vẫn nguội lạnh với những đổi thay. Em đã mải miết chạy trốn khỏi vùng hoài niệm ấy, nhưng sao chỉ một chiếc lá khẽ khàng rơi vào cuối thu, chỉ một cơn mưa vội vàng giữa ngày nắng gắt cũng đủ kéo em quay ngược về lối cũ đã từng qua.
Mặt trời thức tỉnh rọi chiếu ánh bình minh ngày mới, như đang sưởi ấm em giữa những mùa đông giá lòng. Nắng vẫn lung linh mỗi sáng, gió vẫn đùa lơi trên tán lá, vòm cây. Em đã tìm trở về đúng với quỹ đạo của hiện tại cuộc sống. Em đã thôi, không còn luyến lưu mãi những câu chuyện ngày ấy. Quá khứ dù rất đẹp, thanh xuân có rực rỡ thì đó cũng chỉ là quãng đường chúng ta đã từng qua. Cảm ơn người đã từng đi qua miền hoài niệm ấy!